V
Binh Nh́ Francis Forgione có tên trong danh sách đào ngũ. Khi
sáu tháng tạm rời quân ngũ đă qua và ngài
không trở về đơn vị, viên
sĩ quan chỉ huy đă
viết thư cho quận trưởng Pietrelcina, ra lệnh điều tra. Ông quận
trưởng tuân lệnh và viết thư trả lời
rằng không có ai tên Francis
Forgione ở thành phố này cả.
Một ngày kia, khi thấy chị dâu của Cha Piô, là
Felicia Masone, ở Pietrelcina, ông quận hỏi, "Cô có
biết ai là Francis Forgione không?"
Khuôn mặt trái soan của Felicia nhoẻn miệng
cười, "Dĩ nhiên là có. Ngài là em của tôi, Cha
Piô. Hiện ngài đang sống trong tu viện ở San
Giovanni Rotondo."
Ngay lập tức ông quận Pietrelcina viết thư
cho quận trưởng San Giovanni Rotondo và nói với ông
ấy là trong vùng có một tên đào ngũ, nhưng ông
lại quên nhắc đến tên Cha Piô.
Quận trưởng San Giovanni Rotondo bắt
đầu lục soát Binh Nh́ Francis Forgione.
Như bao nhiêu người khác mỗi khi
được hỏi, họ đều trả
lời: "Tôi chưa bao giờ nghe cái tên ấy
cả."
Đó là ngày lộng gió và buốt lạnh khi một
thầy trong tu viện trông thấy ông quận lững
thững trên quăng đường vắng. Khuôn mặt
hồng hào của ông đă trở nên tái mét v́ lạnh.
Thầy hỏi, "Ông làm ǵ ở đây trong cái
thời tiết lạnh lẽo này?"
"Tôi đang t́m một tên đào ngũ--Francis
Forgione." Thầy ḍng nghe thấy thất kinh.
"Chắc là ông lầm rồi. Francis Forgione là tên tục của
Cha Piô."
"Vậy hắn
ở đây hả?"
"Ở trong tu
viện, nhưng chắc là ông lầm," thầy ḍng
cả quyết, vẻ lo lắng.
Ông quận lắc
đầu, hơi thở dồn dập trong tiếng
gió rít. "Không, hắn là tên đào ngũ. Không nghi
ngờ ǵ cả."
Thầy ḍng không nói nên
lời, cũng chẳng biết phải làm ǵ, trong khi
ông quận vội vă lên đường.
Khi tới tu viện
th́ trời đă sẫm tối. "Cha có phải là
Francis Forgione không?" ông quận hỏi một linh
mục đẹp trai được các thầy chỉ
cho ông.
Cha Piô quay lại và
nh́n vào khuôn mặt xanh tái của ông. Ngài nói,
"Phải. Bây giờ tôi được gọi là Cha
Piô."
Ông bối rối khi
bắt gặp ánh mắt hiền từ của Cha Piô. "Nhưng
cha có phải là Francis Forgione không?"
"Phải." Cha
Piô nh́n thấy sự lúng túng của ông và ngài mỉm
cười để bớt căng thẳng. "Ông có
ǵ muốn nói với tôi?"
Ông quận hít một
hơi dài và nói, "Tôi được lệnh
để buộc cha phải trở về đơn
vị ngay lập tức."
Không phản
đối, Cha Piô hỏi "Ngày mai có được
không?"
Ông quận gật
đầu, ngạc nhiên. "Việc đó là tùy ở cha,
một khi cha nói là sẽ trở về đơn vị
th́ tôi tin như vậy--cha là người của Chúa
mà."
Cha Piô sững sờ,
"Bộ tôi không phải là người của Chúa hay
sao?"
Ông nhún vai và bỏ ra
về. Có một điều ǵ nơi người tu
sĩ mà ông không hiểu nổi.
Sáng hôm sau Cha Piô
đến Naples. Ngài mặc quân phục và mang theo áo ḍng
để trong cái túi vải.
"Anh bị rắc
rối to, Forgione," một sĩ quan cao lớn nghiêm
nghị nói với ngài. "Thật rắc rối."
Cả hai đi vào
văn pḥng của viên sĩ quan. "Tôi không chắc là
tôi hiểu ông muốn nói ǵ," Cha Piô vừa nói vừa
suy nghĩ về câu cả quyết vừa rồi.
"Không hiểu?"
viên sĩ quan ngắt lời. Ông xoay người đi
đi lại lại đằng sau bàn giấy.
"Ông nghĩ là
một linh mục th́ có quyền đi đứng
bất cứ khi nào ông muốn? Ngồi an toàn ở nhà
thờ trong khi có những người phải ra
tiền tuyến và chết ở đó?"
Những lời
đay nghiến như cái tát vào mặt. Cha Piô cảm
thấy g̣ má nóng bừng. Cắn chặt hàm răng
để dằn sự tức giận, ngài tḥ tay vào
túi, điềm tĩnh lấy ra tờ giấy mà ngài
đă nhận khi được về nhà dưỡng
bệnh. Ngài thong thả đọc: "Đợi
một lệnh khác sau khi thời hạn tạm vắng
mặt đă măn." Ngài ngưng đọc và
ngước nh́n viên sĩ quan. "Hôm qua tôi mới
nhận được lệnh phải đến
Naples. Và hôm nay tôi đă có mặt."
Viên sĩ quan
đăm đăm nh́n ngài, miệng há hốc. Ông
chỉ tay vào Cha Piô, "Cha nghĩ...?" và ông chưa
kịp dứt câu th́ ngài đă đưa tờ giấy
cho ông xem.
Vừa đọc viên
sĩ quan vừa lắc đầu, cảm thấy bối
rối. Ông mỉm cười và tay chân lúng túng ra
dấu. "Tôi không bao giờ nghĩ cha là người
đào ngũ. Nhưng cha hiểu là tôi có việc
phải giao cho cha." Cha Piô gật đầu một
cách nghiêm trang và cất tờ giấy đi.
"Tôi thấy không có
lư do ǵ để buộc tội cha. Nhưng tôi muốn
cha đến bệnh viện để khám bệnh
trước khi trở về doanh trại."
Các bác sĩ đă
sững sờ khi thấy Cha Piô bước vào pḥng khám
bệnh.
Chính vị bác sĩ
đă quả quyết ngài không thể sống qua sáu tháng
lên tiếng, "Thật lạ lùng. Chúng tôi cứ
nghĩ không tài nào cha sống nổi."
Cha Piô cởi bộ
quân phục, chờ hai vị bác sĩ khám bệnh. Sau
khi họ hoàn tất, cha hỏi, "Các ông quyết
định thế nào?"
Một trong các bác
sĩ giúp ngài mặc lại quần áo, ông khoác vai Cha Piô.
"Thưa cha, chúng tôi sẽ đề nghị cho cha
giải ngũ ngay lập tức."
"Sao vậy?"
Cha Piô ngước nh́n, ngạc nhiên.
"Cha vẫn c̣n vi
trùng lao."
Cha Piô sững sờ
trong giây lát, và với nụ cười trên môi, ngài
ngỏ lời: "Cám ơn ông."
Họ nh́n ngài
bước ra cửa. Trông ngài có vẻ buồn bă và cô
đơn.
Trước khi Cha Piô
ra khỏi bộ tư lệnh, một sĩ quan trẻ
nói với ngài, "Xin cha kư vào tờ giấy này là
xong."
Cha Piô đọc qua
tờ giấy và h́nh như ngài có điều bất
đồng ư. Ngài nh́n viên sĩ quan đang mỉm
cười, "Đây là số tiền lương,
nhưng tôi không làm ǵ để đáng nhận số
tiền ấy cả."
Viên sĩ quan
cười thành tiếng. "Nhưng có ai biết
điều đó?"
"Có Chúa biết và
tôi biết." Câu trả lời của cha làm anh
sững sờ.
Viên sĩ quan cố lư
luận, "Cha coi. Nếu cha không nhận số
tiền này, th́ cha biết phải mất bao nhiêu
thời giờ để làm lại giấy tờ không?
Nó c̣n tốn kém hơn cả số lương của
cha nữa."
Cha Piô tư lự
trong giây lát. "Tôi có thể yêu cầu gửi về tu
viện--cho người nghèo trong thành phố không?"
"Cái đó là tùy
cha," viên sĩ quan trả lời. "Chúng tôi sẽ
gửi đến bất cứ địa chỉ nào mà
cha cho biết."
Cha Piô cảm thấy
hài ḷng. Một lần nữa cha lại cởi bỏ
quân phục để mặc lấy chiếc áo ḍng và
trở về tu viện với tư cách là Cha Piô, quên
đi cuộc đời của Binh Nh́ Forgione. Trên
đường về, ngài dừng chân ở Pietrelcina
để thăm gia đ́nh.
"Con sẽ không
cần đến nó nữa," ông Orazio vừa nói
vừa nh́n ngắm bộ quân phục sạch sẽ,
thẳng nếp của ngài.
Cha Piô gật
đầu, ngài biết ông đang nghĩ ǵ. Ngài vừa
lắc đầu vừa nói, "Đây là tài sản
của chính phủ. Ḿnh không được giữ làm
của riêng."
"Nhưng vải
của nó rất bền," ông Orazio c̣n dai dẳng. "Quần
áo ấy để đi làm ruộng th́ nhất."
Cha Piô quay lưng
giấu nụ cười, ngài nói với mẹ:
"Mẹ làm ơn gửi bộ quần áo về
bộ tư lệnh giùm con."
Bà Giuseppa phá lên
cười thành tiếng, nhưng ông Orazio không coi đó
là điều khôi hài. Ông nghĩ, đă đến lúc
người con trai của ông bắt đầu nh́n
vấn đề phải trái thật khác thường.
|